Admin Sư Phụ
Tổng số bài gửi : 107 Join date : 02/05/2009 Age : 33 Đến từ : 12A4
| Tiêu đề: Ảo thuật gia Z72 Sun May 03, 2009 8:50 pm | |
| Ảo thuật gia Z72 NSƯT Z27-Ông là Nghệ sỹ Ảo Thuật đầu tiên và duy nhất cho đến thời điểm hiện nay được nhà Nước phong tặng Danh Hiệu NGHỆ SỸ ƯU TÚ. Phong cách biểu diễn sang trọng, đỉnh đạc cùng với niềm đam mê Ảo Thuật đã tạo nên tên tuổi của Ông ngày hôm nay. Hiện nay Ông đang định cư ở Mỹ nhưng vẫn thường xuyên về VN truyền đạt kinh nghiệm cho những đồng nghiệp trẻ. ẢO THUẬT GIA Z 27
“Ông hoàng bồ câu” Z27
Năng khiếu và niềm đam mê ảo thuật đã làm nên tên tuổi của ''ông hoàng bồ câu'' Z27. Cho đến bây giờ, trái tim già đã mỏi nhưng nhiệt huyết với ảo thuật vẫn chưa hề cạn trong ông. Ngày ngày, người ta thấy ''ông hoàng'' già nhốt mình trong căn phòng với nhựa, gỗ và những con thú. Đêm đêm, khi tiếng xe trên phố đã bớt huyên náo, những ánh đèn đường vàng vọt xuyên qua ô cửa sổ lọt vào căn phòng nhỏ bên đường Nguyễn Đình Chiểu, quận 3 - TPHCM, ông vẫn ngồi lặng lẽ với những chú bồ câu, đắm chìm trong suy nghĩ. Z27 chính là tên gọi trong nghề của NSƯT Nguyễn Đức Trường.
''Người ta nói nghề chọn người chứ người có bao giờ chọn được nghề đâu'' - ông phân trần. Nhớ ngày xưa những gánh sơn đông mãi võ cứ vài tháng lại ghé phố chợ quê ông biểu diễn rồi bán thuốc. Tụi trẻ khi ấy mê mẩn những trò múa võ, lộn nhào rồi phun lửa phì phì. Riêng ông, thì say sưa trước những trò ảo thuật do những nghệ sĩ mãi võ biểu diễn. Thế rồi, cứ sau mỗi buổi diễn của họ, ông lại lân la gặng hỏi về những trò ảo thuật kỳ lạ ấy. Đầu tiên họ không giấu được vẻ khó chịu, sau đó là ngạc nhiên khi thấy một thằng bé chừng mười tuổi cứ bám riết lấy mình, những nghệ sĩ sơn đông đã vui vẻ dạy bảo ông vài ''chiêu'' nho nhỏ. Đêm đêm, ông **** mò bên những trò mới học và nghĩ ra những biến thể mới. Cứ thế, ông biến những trò ảo thuật của những nghệ sĩ sơn đông thành trò của mình. Khán giả của ông là những đứa bạn học còn thò lò mũi xanh, những tràng pháo tay nồng nhiệt của chúng bạn đã nuôi dưỡng niềm đam mê biểu diễn ảo thuật trong ông.
Đầu những năm 50, ông theo gia đình chuyển nhà từ quê Tiền Giang lên Sài Gòn sinh sống. Những năm ấy, ảo thuật ở Việt Nam đã dần dần phát triển sau khi du nhập và định hình được hơn ba chục năm và xuất hiện nhiều ảo thuật gia tên tuổi như Nguyễn Thành Long, Lê Văn Quý, Bảo Thu... Ông chỉ có mỗi một mơ ước được học nghề từ họ. Cơ hội đến khi một tờ báo đăng tin ảo thuật gia Nguyễn Thành Long chiêu sinh lớp học trò mới, ông đọc tin mà mừng rơi nước mắt, số tiền học phí học ảo thuật quá cao so với số tiền nhịn quà bánh của một cậu bé. Thế rồi, bạn bè lại góp tiền cho ông đi học với một điều kiện: Mỗi khi học được trò mới ông phải biểu diễn liền cho chúng xem. Trong số những học trò của thầy Long, ông là cậu bé có niềm đam mê lớn nhất, trò gì sư phụ dạy ông cũng đều cố gắng tiếp thu và thực hiện thành công nhất. Thầy Long nói với ông rằng, đối với ảo thuật thì quan trọng nhất phải là một bàn tay thật dẻo và khéo léo, thế là cứ mỗi đêm, ông đứng trước tấm gương lớn, tưởng tượng bên trong tấm gương kia là hàng trăm khán giả đang hướng ánh mắt về phía mình mà tập. Ông tập với những trái bóng bàn, những điếu thuốc và những bộ bài. Đôi tay ông nhiều lần phồng rộp, nhức buốt nhưng sự khéo léo được nâng lên từng ngày.
Ông còn nhớ như in hình ảnh một ảo thuật gia người Anh với áo đuôi tôm, găng tay trắng, đội mũ cao làm những chú bồ câu thoắt ẩn thoắt hiện. Hình ảnh ấy ám ảnh ông mãi, ông nghĩ tại sao người ta làm được mà mình không làm được. Ông đã nhờ người mua được 6 con bồ câu từ Pháp về, đêm đêm trước chiếc gương to, kiên nhẫn luyện nghề. Năm 1968 là năm đánh dấu sự xuất hiện của một tài năng lớn trong làng ảo thuật với nghệ danh Z27, bằng sự điêu luyện và nét diễn hào hoa, ông đã giành giải thưởng lớn với ''Tiết mục bồ câu'' tại một liên hoan ảo thuật có tới gần 30 bậc cao niên góp mặt. Sau ngày giải phóng miền Nam, Z27 được Nhà nước cử đi biểu diễn giao lưu ở các nước Đông Âu và đã được công nhận là hội viên danh dự vĩnh viễn của CLB Ảo thuật Moskva. Những năm sau đó, Z27 trở thành ảo thuật gia không thể thiếu mặt tại các nhà hàng, vũ trường với hàng chục suất diễn mỗi tháng. Tài nghệ trong tiết mục xòe bài và biểu diễn với bồ câu khiến cho nhiều ảo thuật gia nổi tiếng châu Á thời bấy giờ cũng phải ngả mũ kính nể. Z27 được báo chí trong và ngoài nước đồng loạt ca ngợi là ''Ông vua xòe bài'' và ''Ông hoàng bồ câu''. Lúc ấy, một suất diễn của Z27 chỉ khoảng 15 phút có cát sê trên... 1 lượng vàng.
Nỗi lo đội ngũ kế vị những “ông hoàng”
Những năm 90, ảo thuật dần dần bị các môn nghệ thuật khác “đưa ra'' khỏi sân khấu. Ngay cả những hội chợ, ảo thuật cũng ít được xuất hiện. Z27 thấy ảo thuật bắt đầu một giai đoạn thoái trào, đã quyết định rút khỏi sân khấu và quyết tâm đào tạo đội ngũ kế cận. Ông lập một xưởng sản xuất những đồ chơi ảo thuật nhỏ, liên tục mở các lớp đào tạo ảo thuật. Nhưng là lực bất tòng tâm. Ông nói ảo thuật là bộ môn nghệ thuật khó, đòi hỏi năng khiếu rồi lòng đam mê, rồi dáng, rồi duyên và cả kỹ thuật biểu diễn. ''Ông hoàng bồ câu'' Z27 đã mở lớp dạy cả trăm học trò trong suốt mấy chục năm qua nhưng ông chưa thấy ai có khả năng để kế thừa ngôi vị ''ông hoàng'' của thế hệ ông, người đam mê thì không bộc lộ năng khiếu, người có năng khiếu thì chỉ coi ảo thuật như là môn chơi tài tử để mua vui.
Ảo thuật Việt Nam không hề thua kém các nền ảo thuật trên thế giới. Đã nhiều lần, Z27 rồi Tony Quang đi biểu diễn ảo thuật tại nước ngoài và để lại dấu ấn rất lớn trong lòng bạn bè quốc tế. Họ thừa nhận ảo thuật Việt Nam có những nét riêng rất thu hút người xem. Nhưng vì sao ngay tại Việt Nam, ảo thuật chỉ là ''món ăn phụ” và hiện nay đang phải thoi thóp sống? Ông hoàng Z27 lắc đầu: ''Ảo thuật được ví như đứa con song sinh với xiếc, trong khi xiếc có trường đào tạo, có kế hoạch phát triển, còn ảo thuật thì phải tự lực. Nhiều nghệ sĩ ảo thuật trẻ để tồn tại được phải lang thang biểu diễn trong những quán bar, những nhà hàng kiếm từng đồng xu lẻ để nuôi nghề, nuôi thân''. Nghệ sĩ Tony Quang vẫn không thể quên hình ảnh một đồng nghiệp của ông đã phải biểu diễn ảo thuật để nhận từng tờ 5.000 đồng trong một khu phố nhậu quận 1. Làm sao những đồng tiền ấy xứng đáng với sự khổ luyện, cho tiếng tăm của nghề ảo thuật? Song nghĩ lại, họ không có sân khấu diễn, họ muốn giữ nghề, muốn tồn tại thì đâu còn cách nào khác. Ngay như ông, được người ta xưng danh là một ''ông hoàng'' biểu diễn với những trò rất khó, rất thu hút khán giả như cắt người làm ba khúc, thôi miên người trên cây chổi mà nhiều khi còn không kiếm ra sân khấu để diễn. Ảo thuật là lĩnh vực tốn rất nhiều tiền của để đầu tư, một tiết mục của nghệ sĩ Tony Quang đã phải bỏ vốn cả trăm triệu đồng nhưng chưa bao giờ thu được hoàn vốn. Ông cho biết: Ở nước ngoài có những sân khấu riêng dành cho ảo thuật, nó như một món ăn sang trọng dành cho mọi người. Ở ta, ngoài sân khấu Xiếc - Ảo thuật tại Công viên 29-3, TPHCM, hầu như không có đất diễn phù hợp cho ảo thuật, mà muốn ảo thuật đạt tới đỉnh cao của nó thì phải đưa nó đến với người hâm mộ. Người hâm mộ vẫn còn đó nhưng những phương tiện để phát triển ảo thuật thì thiếu thốn đủ bề. Không có đất dành cho ảo thuật thì làm sao có chỗ đứng cho lớp nghệ sĩ trẻ phát triển nghề nghiệp để có thể trở thành “ông hoàng'' sau này?
| |
|